Truyện cổ tích: Hansel và Gretel – Truyện cổ Grimm

Ngày xửa ngày xưa, có hai chị em nhà nọ, em trai tên là Hansel và chị gái là Gretel, sống cùng bố và mẹ kế trong một túp lều nhỏ ở bìa rừng. Bố của hai chị em là một người tiều phu nghèo hiền lành nhưng khốn khổ, còn người mẹ kế thì ngày đêm kiếm đủ chuyện để hành hạ hai đứa trẻ tội nghiệp.

Chúng thường chỉ được phép gắp thức ăn sau khi bà mẹ kế đã vơ đầy đĩa của mình. Lắm lúc, chúng chẳng còn gì ăn ngoài vài vụn bánh mì.

Hansel và Gretel đã nhiều lần cố nói với bố rằng chúng bị đói, nhưng thường sau nhiều ngày làm lụng vất vả trong rừng, bố chúng đã quá mệt mỏi để nghe thêm những lời phàn nàn. Ấy thế mà ông dường như lại sợ và nghe theo vợ của mình. Và đã nhiều lần, bà ca cẩm rằng những đứa trẻ này mới phiền toái làm sao, và dường như túp lều nhỏ này không phải là nơi chúng muốn. Bà muốn tống chúng ra khỏi nhà, chỉ chờ có dịp.

Mùa đông năm ấy trời lạnh lắm, và mọi thứ trở nên khó khăn hơn khi người bố kiếm được rất ít củi vì băng giá phủ trắng khắp nơi. Càng ngày thức ăn dự trữ trong nhà càng vơi đi, thức ăn dành cho hai chị em Hansel và Gretel lại càng ít hơn nữa. Đã thế bà mẹ kế còn giao càng ngày càng nhiều việc cho hai chị em làm.

Một ngày nọ Gretel lấy hết can đảm để van nài rằng: “Bố ơi, dì ơi, xin thương lấy chúng con, cả ngày chúng con làm quần quật đủ mọi việc vất vả trong khi chúng con rất mệt vì đói!”. Thế mà bà mẹ kế không để cô bé nói hết câu, bà tát cô bé đến tối tăm mặt mày và quát: “Này cái thứ vô ơn kia, mày định ăn hết nhà hết cửa của tau đấy hả?”.

Thế là tối hôm ấy hai anh em phải ngủ ngoài trời. Chúng lạnh run và cố sưởi ấm cho nhau. Bộ quần áo gần như duy nhất mà chúng có thì quá mỏng trong thời tiết ấy. Sáng hôm sau, Gretel trở mình lay em dậy, thật ra cả hai đứa trẻ đã thức cả đêm vì lạnh.

Gretel bảo: “Này Hansel, chị nghĩ chúng mình không thể ở đây được nữa. Chúng mình phải trốn khỏi nơi đây thôi, ngay ngày hôm nay, hãy chạy sâu vào khu rừng kia, chắc chắn chúng ta sẽ kiếm được nhiều thức ăn hơn là ở lại ngôi nhà này đấy!”.

Hansel tròn mắt: “Chị nghĩ vậy thật sao? Nhỡ chúng mình bị lạc trong đấy thì sao?”. “

“Không đâu”, Gretel trả lời, “Chị sẽ đem theo một ít vụn bánh mì. Đi đến đâu mình sẽ rắc vụn bánh đến đấy. Khi mình buộc phải về nhà thì chỉ việc theo dấu vụn bánh mà về thôi”.

Và thế là hai chị em nắm tay nhau chạy vào rừng, bỏ lại cuộc sống khốn khổ sau lưng mình.

Chúng chạy ngày càng sâu hơn vào rừng. Gretel không quên rắc các vụn bánh mì thật cẩn thận ở những nơi chúng đi qua.

Vừa đi chúng không quên để mắt tìm kiếm một cây táo, một cây lê, hoặc các hạt gì có thể ăn được trên mặt đất, hay bất cứ quả mâm xôi nào còn sót lại cho dù chúng có khô mấy đi nữa thì vẫn sẽ ngon. Nhưng chúng tuyệt nhiên chẳng tìm được thứ gì ăn được cả. Ngày càng đói và mệt.

Hansel và Gretel nghĩ đến việc quay về nhà, trước khi chúng ngất lịm và có thể chết đói nơi đây. Hai chị em quay lại tìm dấu các vụn bánh mì, thì hỡi ôi, không thấy bóng dáng một vụn bánh nào trên đất nữa cả. Chúng hoảng hốt. Vụn bánh mì đã bị bầy chim trong rừng lượm sạch sẽ.

Liền lúc ấy, tiếng sói hú từ xa vọng lại. Hansel và Gretel hoảng sợ nhìn quanh. Mặt trời thì đang lặn nhanh. Chúng biết rằng mình đã bị lạc, rất đói và rất sợ.

Hansel thì thào vào tai chị: “Gretel, chúng mình làm sao bây giờ?”. Chị cậu cũng chẳng biết làm sao. Tất cả những gì Gretel có thể làm để bảo vệ em mình là ôm em thật chặt. Mỗi giây phút trôi qua trời cứ tối dần. Tiếng sói hú lại vọng lại từ xa.

Bỗng nhiên, Gretel nhìn thấy từ phía xa có ánh sáng le lói. Làm sao có thể có một túp lều nào trong rừng sâu thế này? Gretel vội vã giục em: “Chúng ta đi mau tới đó thôi! Bất kỳ ai đang sống ở đó cũng có thể là người tốt và sẽ cho chúng ta trú nhờ”.

Hai chị em cố hết sức chạy nhanh nhất có thể về phía ánh đèn.

Khi chúng đến gần hơn, thấy rằng ánh đèn quả thật là hắt ra từ một túp lều. Nhưng túp lều gì mà lạ thế này! Có ai tưởng tượng nổi không, từ mái đến sàn, túp lều đều được phủ bằng bánh kẹo. Mái lều được làm từ bánh gừng, tường phủ bằng lớp kem trắng, điểm tô bằng những cây kẹo mút khổng lồ và những hạt sô-cô-la đầy màu sắc. Một cảnh tượng thật là kỳ diệu!

Hansel gần như kêu lên: “Gretel, chị tin được điều này không?”. Trước khi Gretel kịp trả lời thì hai chị em đã không cưỡng lại được, lè lưỡi liếm thử kem và những viên sô-cô-la ngọt ngào.

Bỗng nhiên một giọng nói sắc lạnh vang lên sát bên cạnh: “Kẻ nào đang gặm nhà của ta đấy?”. Hansel và Gretel giật mình quay lại. Đó là một bà phù thủy già!

Hai chị em quá đỗi kinh ngạc, không thốt được lời nào. Rồi Gretel cũng bắt đầu nài nỉ: “Bà ơi, xin làm ơn cho chúng cháu đi. Bà có rất nhiều bánh kẹo trên ngôi nhà của bà, mà chúng cháu thì đang rất đói ạ”.

Không ngờ bà phù thủy liền trả lời: “Được thôi, hãy vào trong nhà đi. Ta có thể cho các cháu ăn uống thỏa thích”.

Hansel và Gretel nhìn nhau ngạc nhiên lẫn sung sướng. Cảm thấy nhẹ nhõm, chúng chùng nhảy chân sáo vào nhà bà phù thủy.

Chúng được ăn ngon và no nê vô cùng. Nhưng rồi khi nhìn quanh nhà, chúng bỗng thấy lạnh người. Xương chất đống chỗ này chỗ kia khắp nhà. Thế là sao nhỉ? Hai chị em chưa kịp nghĩ nhiều đã thiếp đi vì mệt.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Hansel đã thấy mình bị nhốt vào một cái cũi gỗ. Mụ phù thủy bảo Gretel: “Từ hôm nay em trai mày sẽ ở trong cái cũi này. Ta sẽ vỗ béo nó hằng ngày. Rồi chẳng bao lâu nữa nó sẽ là một bữa ăn thật ngon cho ta. Ha ha ha! Còn mày, mày sẽ phải làm tất cả việc nhà cho ta!”. Mụ lại cười vang, xoa tay khoái trá.

Thế là từ bữa đó, Hansel được cho ăn rất nhiều thức ăn bổ béo, còn Gretel thì phải luôn tay làm lụng mọi việc cho mụ phù thủy. Mỗi buổi sáng dậy, mụ phù thủy sẽ bảo Hansel rằng: “Đưa ngón tay ra cho ta xem mày đã mập mạp như thế nào nào!”. Mụ bảo vậy vì mắt mũi mụ không còn thấy tỏ nữa. Hansel đưa ngón tay cho mụ kiểm tra, mụ sờ nắn và mỉm cười hài lòng.

Hansel thì thầm bảo chị: “Gretel, chúng ta phải làm sao bây giờ? Chẳng bao lâu nữa mụ ta sẽ ăn thịt em mất!”. Gretel ước sao mình có thể nghĩ ra một kế hoạch để cứu em mình, nhưng cô bé vẫn chưa biết phải làm gì.

Một đêm nọ khi mụ phù thủy vẫn còn say ngủ, Gretel chợt nảy ra một ý. Cô bé nhặt một chiếc xương nhỏ trong đống xương nằm chồng chất ở góc nhà, và đưa cho em, bảo: “Hansel, em cầm chiếc xương này, cứ lúc nào mụ ta bảo em đưa ngón tay ra, thì em hãy chìa chiếc xương này ra nhé”.

Sáng hôm sau, Hansel làm theo lời chị. Mụ phù thủy cau mày tỏ vẻ chẳng hài lòng khi sờ nắn chiếc xương: “Hừ, vỗ béo mày thật tốn nhiều thời gian hơn ta nghĩ đấy”, mụ vẫn tưởng đấy là ngón tay của Hansel.

Gretel thầm nghĩ: “Ít ra bây giờ mình có nhiều thời gian hơn”. Tuy vậy, chị em cô bé vẫn chưa nghĩ ra được cách nào để chạy thoát.

Mỗi buổi sáng, mụ phù thủy vẫn đều đặn bảo: “Đưa ngón tay ra cho ta xem!”. Và mỗi lần như vậy, Hansel chìa chiếc xương ra. Cho tới một ngày mụ phù thủy hết kiên nhẫn gào lên: “Ta mệt mỏi vì chờ đợi quá rồi! Thằng nhóc này sẽ là bữa tối của ta hôm nay, ngay hôm nay, dù mày có gầy thế nào đi chăng nữa!”. Mụ ra lệnh cho Gretel phải chuẩn bị lò ngay lập tức. Mụ yêu cầu lò phải thật nóng. Gretel cố gắng làm chậm rãi nhất có thể. Tại sao mụ ta lại nhìn cô bé với điệu cười quỷ quyệt ấy nhỉ?

Mụ cất giọng thều thào ghê tợn: “Hãy ngoan nào, đi vào trong lò ấy, xem nó đủ nóng chưa?”.

Gretel nghe tim đập thình thịch trong lồng ngực. Nếu cô bé làm như thế, mụ ta có thể đẩy luôn cô vào lò!.

Gretel nhìn xuống sàn, bảo: “Cháu không biết thế nào là đủ nóng ạ!”.

“Ngớ ngẩn!”, mụ cáu gắt, “Chẳng có gì dễ hơn việc ấy cả. Chỉ đi vào thôi!”.

Gretel lại ấp úng trả lời: “Ừm, bà làm ơn chỉ cho cháu trước phải làm thế nào được không ạ?”.

“Mày thật ngu ngốc quá thể”, mụ phù thủy gắt gỏng, vừa lẩm bẩm càu nhàu vừa bước vào trong lò cho Gretel xem. Vừa lúc mụ ta đã bước hẳn vào trong lò, Gretel nhanh tay đóng sập cửa lò lại.

Lúc ấy Hansel hét lên sung sướng: “Chị Gretel! xem kìa chị vừa làm được chuyện gì vậy! Chị đã cứu chúng ta rồi!”.

Gretel cố gắng nghĩ nhanh cách thoát khỏi nơi này. “Chìa khóa cũi đâu rồi?”. Cô nhìn quanh tìm kiếm và cuối cùng cũng thấy nó được giấu trong một chiếc lọ. Cô bé mở cửa giải thoát em trai mình ngay lập tức. Rồi cô trở lại xem chiếc lọ lần nữa, bởi cô đã thoáng nhìn thấy cái gì thật khác lạ nữa trong đó. Chiếc lọ đúng là còn chứa đầy những viên ngọc ngà châu báu!

Hai chị em nhặt đầy túi những viên ngọc châu, rồi chạy khỏi ngôi nhà nhanh nhất có thể. Dưới ánh sáng ban ngày chúng tìm thấy một lối mòn và chạy theo đó, dẫn ra một con đường lớn hơn, rồi một con đường lớn hơn nữa, và cuối cùng chúng cũng ra đến đường chính dẫn về nhà.

Khi hai chị em về đến nhà, người bố vui mừng khôn xiết khi gặp lại hai con. Ông đã lo lắng vô cùng và đi tìm hai chị em suốt ngày đêm. Ông cũng báo cho hai con biết mẹ kế đã chết ngay sau khi hai chị em bỏ đi. Từ đó và nhiều năm về sau, hai chị em Hansel và Gretel lại được sống hạnh phúc cùng bố trong túp lều nhỏ ở bìa rừng.

Bài liên quan

Bình luận

ĐỂ LẠI BÌNH LUẬN

Hãy nhập bình luận!
Nhập tên của bạn

Giữ kết nối

1,400FansThích
3,753FollowersFollow
33FollowersFollow
4,000SubscribersSubscribe

Bài viết mới