Truyện Nàng Tiên Cá – Truyện cổ tích cho bé

Trong truyện Nàng tiên cá, Ariel xinh đẹp sẵn sàng hi sinh tất cả vì tình yêu với hoàng tử. Tình cảm của nàng làm cảm động trời đất, giúp nàng có linh hồn bất tử.

Ở nơi sâu nhất của đại dương thăm thẳm là lâu đài san hô tráng lệ của vua Thuỷ Tề. Ngài có sáu nàng công chúa, trong đó xinh đẹp nhất và hát hay nhất là công chúa út, nàng tên là Ariel.

Thuỷ cung có quy định, đến tuổi 15 các công chúa mới được phép lên mặt biển. Vì thế, ngày ngày các nàng háo hức nghe Hoàng Thái Hậu kể chuyện về cuộc sống phía trên mặt biển.

Đến tuổi trưởng thành, lần lượt năm cô chị được phép lên mặt biển, chỉ còn lại mình Ariel. Nàng buồn lắm!

– “Bà ơi loài người trông như thế nào ạ?” Ariel hỏi

“Ờ… theo ta thấy thì họ không đẹp bằng chúng ta. Hai chân của họ… rất phiền phức.”

Ngày Ariel mười lăm tuổi, nàng háo hức bơi lên mặt biển. Nàng thấy ngay mộ con thuyền lớn. Trên thuyền, ai cũng mặc đẹp, nhưng đẹp nhất là một chàng trai chặc mười sáu tuổi. Ariel không thể rời mắt khỏi chàng.

Thì ra đó là sinh nhật của Hoàng tử Eric. Họ tổ chức tiệc đến tận khuya. Bổng dông tố nổi lên, biển dậy sóng dữ dội. Con thuyền chao đảo, rồi nghiêng sang một bên rồi chìm dần.

Ariel vội vã bơi tới phía Hoàng tử, nàng nâng đầu chàng lên khỏi mặt nước và cùng chàng cho sóng cuốn trôi đi.

Sáng hôm sau, khi cơn bão đi qua, nàng tiên cá đã đưa được Hoàng tử vào đất liền. Vừa lúc đó, tiếng chuông nhà thờ vang lên, một đoàn thiếu nữ xuất hiện. Vì sợ hãi, Ariel vội bơi ra nấp sau một tảng đá.

Ariel nhìn thấy Hoàng tử đã hồi tỉnh và mỉm cười với các thiếu nũ. Chỉ riêng với nàng, người đã cứu chàng thì không hề hay biết. Ariel buồn bã xuống nước và quay về thuỷ cung.

Nàng nhớ nhung chàng Hoàng tử trẻ tuổi da diết khôn nguôi và cảm thấy đau khổ vì không có được cuộc sống như con người.

Nàng tiên cá đánh liều đến gặp phù thuỷ Biển Cả để nhờ mụ giúp đỡ. Nàng đồng ý đánh đổi giọng hát của mình, chấp nhận mãi mãi là người câm lặng để đổi lấy đôi chân.

Mụ nói:

Ta sẽ chế cho ngươi một liều thuốc uống vào sẽ có được đôi chân như con người. Dáng đi của ngươi sẽ nhẹ nhàng, uyển chuyển như một vũ nữ, nhưng cứ mỗi bước đi ngươi sẽ thấy như kim châm và chân ứa máu,…”

Hãy nhớ, khi biến thành người, ngươi không thể trở lại thành tiên cá được nữa. Nếu không chiếm được tình yêu của Hoàng tử thì ngay sáng hôm Hoàng tử lấy người khác làm vợ, ngươi sẽ bị biến thành bọt biển.”

“Để được ở bên chàng, ta tình nguyện làm tất cả” – Ariel nói

Sau đó Ariel bơi vào đất liền, uống liều thuộc của mụ phù thuỷ và đau đớn ngất đi. Thật tình cờ, khi nàng tỉnh dậy, Hoàng tử trẻ tuổi đã đứng trước mặt. Chiếc đuôi cá của nàng đã biến mất, thay vào đó là đôi chân trắng muốt.

Hoàng tử hỏi nàng là ai, ở đâu? Ariel nhìn chàng với đôi mắt xanh thẳm, âu yếm nhưng buồn rầu, nàng không nói được một lời. Hoàng tử cầm tay nàng dắt về lâu đài.

Ariel đợc mọi người trong lâu đài chào đón nồng hậu. Ai cũng đều ngỡ ngàng trước vẻ đẹp và những điệu múa của cô gái mới đến. Hoàng tử rất chiều chuộng nàng, thường dẫn nàng đi cưỡi ngựa.

Mỗi ngày, Ariel càng yêu Hoàng Tử hơn, nhưng chàng chỉ coi nàng là một người em gái hiền hậu, dễ thương thôi, bởi trái tim chàng đã trao cho người con gái ở bờ biển, mà chàng nghĩ chính người này đã cứu chàng hôm đó.

Cho tới một hôm, Hoàng tử giới thiệu Ariel với nàng công chúa xinh đẹp. Chàng nói rằng cô ấy chính là người đã cứu chàng bên bờ biển và hôn lễ của hai người sẽ được tổ chức.

Ngày thành hôn của Hoàng tử, nàng tiên cá mặc váy lụa thêu vàng, nâng đuôi áo cho công chúa. Đêm dến, nàng khiêu vũ. Chưa bao giờ nàng nhảy đẹp như đêm nay. Nàng biết, đây là đêm cuối cùng nàng được nhìn thấy Hoàng tử.

Đêm trở lại yên tĩnh. Nàng tiên cá đưa mắt nhìn ánh bình minh ló lên ở phương Đông, đợi chờ cái chết đến. Bỗng nàng nhìn thấy các chị của mình nổi lên từ mặt biển, mặt họ tái mét, tóc dài đã bị cắt ngắn.

Thì ra, họ đã đổi cho mụ phụ thuỷ mái tóc của mình để lấy một con dao găm. Nếu trước khi mặt trời mọc, Ariel đâm nó vào tim Hoàng tử, máu chàng chảy xuống chân nàng, lập tức đôi chân sẽ biến thành đuôi cá.

Họ đưa con dao găm cho Ariel và giục:

– “ Nhanh lên em, Hoàng tử hay em, một trong hai người sẽ phải chết lúc mặt trời mọc.”

Nói xong các nàng tiên cá lặn xuống dưới biển.

Ariel vén rèm đi vào phòng của Hoàng tử. Nàng cúi xuống hôn lên trán chàng rồi nhìn về phía chân trời, nơi vừng đông mỗi lúc càng đỏ tía. Con dao găm run lên trong tay nàng.

Đột nhiên, Ariel quẳng nó xuống biển. Nước bắn toé lên những giọt máu đỏ sẫm. Nàng nhìn Hoàng tử một lần cuối cùng rồi gieo mình xuống biển và cảm thấy thân thể tan ra thành bọt.

Vừa lúc ấy, vầng dương nhô khỏi mặt biển. Ariel cảm thấy mình chưa chết. Nàng trông thấy trên mặt biển hàng trăm sinh vật trong vắt bay lượn ca hát.

Nàng thấy mình đang biến hình và trở thành người con gái của không trung giống như những sinh vật ntrong suốt kia.

Họ cho biết, nếu trong ba trăm năm, nàng tận lực làm điều thiện, nàng sẽ có một linh hồn bất tử giống như loài người, có thể bay lên thiên đàng mà không phải vĩnh viễn tan thành bọt biển.

Nàng tiên cá vô hình bay tới phía con tàu – nơi mọi người đang lo lắng tìm nàng. Nàng hôn lên trán công chúa, mỉm cười với hoàng tử rồi nhập vào đoàn con gái của không trung bay đi.

Một người con gái của không trung nói:

“Chúng ta sẽ len lỏi vào nhà của những đứa trẻ. Mỗi lần tìm thấy một đứa trẻ ngoan làm vui lòng cha mẹ. Thượng Đế sẽ rút ngắn thời gian thử thác đi một năm cho chúng ta.”

” Nhưng mỗi lần ta gặp phải một đứa trẻ hư làm cho chúng ta phải rơi lệ đau buồn, thời gian thử thách của chúng ta sẽ tăng lên một ngày.”

Nói rồi, họ cùng nàng tiên cá bay vút vào không trung.

Bài liên quan

Bình luận

ĐỂ LẠI BÌNH LUẬN

Hãy nhập bình luận!
Nhập tên của bạn

Giữ kết nối

1,400FansThích
3,795FollowersFollow
33FollowersFollow
4,000SubscribersSubscribe

Bài viết mới